|
回覆: Góc trò chuyện bằng tiếng Việt (越文哈拉版)
水叔 em ! Trong tình yêu thì người ta hay nói " nhất cự ly , nhì tốc độ " . 老公公 tự nhận là hàng xóm với anh thì cự ly đã không thành vấn đề , bây giờ chỉ còn tùy thuộc vào tốc độ hành sự của mỗi người mà thôi .
Nhưng em có lẽ đọc chưa kỹ , 老公公 chỉ nói là :"...Anh chi trong mot cay ben san nha ....em thoi " , nhưng không nói rõ là cây gì . Anh thì nghĩ là không khéo chàng ta sẽ trồng 1 cây không phải là cây si , mà là cây phiền muộn trong sân nhà daongoc , thế thì anh cũng không hẹp hòi gì mà nỡ lòng bứng đi , phải không em ? Anh vốn là người độ lượng mà ! Có chỗ để anh gửi tạm những muộn phiền vào đấy trước khi gặp daongoc , mà anh không phải tự tay trồng thì cũng tốt thôi .
Nếu như ai đó đọc mà không hiểu " Cây phiền muộn " là gì , thì xin hãy nghe bóng trăng vàng kể câu chuyện sau :
CÂY PHIỀN MUỘN
Người thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứt một ngày làm việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên là cái mái ngói nhà đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đó đến trò "đình công" của cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặng đường. Đến nơi, anh mời tôi ghé thăm gia đình anh.
Khi chúng tôi đến gần của, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thân cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà bật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn. Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười. Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vào lòng và dịu dàng hôn vợ. Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở về nhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôi đã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.
"Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi". Anh ta vui vẻ đáp. "Tôi biết mình không sao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng không nên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, những người đã đợi tôi cả một ngày dài. Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đã đem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sáng hôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi".
"Nhưng anh biết không, thật buồn cười", người thợ mộc kể tiếp: "Khi tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi khá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước".
Trong cuộc sống, chẳng ai có thể thường xuyên đem lại sự bình an cho bạn ngoài chính bản thân bạn. |
|