|
Trong một đêm vắng , tôi nghe thấy những giọt mực cuối cùng còn đọng lại trong lọ mực khóc than với nhau :
- Cùng mang thân phận là mực , nhưng tại sao người ta lại được biến thành những dòng chữ trong sách vở , vinh quang hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của dòng họ nhà mực , là đem đến tri thức , hay ghi chép lại những kỷ niệm đáng quý cho loài người , ngày ngày họ đều được bao người nhìn đến với những ánh mắt đầy trân trọng , họ sẽ được nằm yên trong lòng sách đời đời lưu lại theo lịch sử .Còn chúng ta , chúng ta đang kéo lê cuộc sống mòn để rồi ngày mai sẽ bị cạn khô dưới đáy bình mực tối tăm này mà không ai biết , thật tủi nhục cho chúng ta biết bao ! Hu hu hu ......
Tôi bảo với chúng :
- Hãy nín đi các em ạ ! Nếu như không có các em có công nâng đỡ ở bên dưới , thì làm sao những giọt mực bên trên lại có cơ hội bám vào ngòi bút để trở thành những dòng chữ cơ chứ ? Cho nên dưới mắt tôi , các em cũng vinh quang không kém gì họ , và biết đâu giờ này họ cũng đang nhớ đến các em với 1 niềm biết ơn sâu sắc .
~~~~~~~~~~~~~~~~~oOo~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
在深夜裡,我聽到最後殘留在墨瓶底的幾滴墨水哭泣:
- 同樣是墨水,為何它們都可以轉身變成書面上的字,很榮耀地完成墨水類的使命:就是幫助人類帶來知識,或紀錄一些珍貴的事項,每天都有很多人以充滿尊重的眼光看著他們;將來,他們也會安息在書本裡,永生永世存留在記載和歷史裡。而我們呢?我們正在拖著無謂的生命,等明天到來將會留在這個枯乾暗淡的瓶底裡,卻沒人知道。唉!真是很悲哀,很慚愧啊!嗚...嗚嗚.....
我跟它們講:
- 小孩們,別再哭了!如果沒有你們在下面支撐,那上面的墨水如何能沾在筆尖而出去變成字呢?所以在我眼裡,你們都和他們一樣的光榮啊;也說不定它們現在正在以懷恩的心態想起你們呢! |
|