|
一篇感人的故事, 與有真性情的你們分享!
或許故事有點長,請耐心看下去唷!!
這是一個真實的故事,故事名稱我們叫它做一碗湯麵。
這個故事是十五年前的十二月三十一日,也就是除夕夜,發生在日本札幌街上一家「北海亭」的麵館裡。除夕夜吃蕎麵條過年是日本人的傳統習俗,因此到了這一天,麵館的生意特別好,北海亭也不例外,這一天幾乎整天都客滿,不過到晚上十點以後幾乎就沒有客人了,平時到凌晨,街上都還很熱鬧的,這一天大家都早一點趕回家過年,因此街上也很快就安靜下來。北海亭的老闆是個憨憨傻傻的老實人,老闆娘倒很古道熱腸,待人親切。
除夕夜,最後一個客人走出麵館,老闆娘正打算關店的時候,店門再一次輕輕地被拉開,一個女人帶著兩個小男孩走進來,兩個孩子大約是六歲和十歲左右,穿著全新的一模一樣的運動服,那女人卻穿著過時的格子舊大衣。
「請坐!」聽老闆這麼招呼,那個女人怯怯的說:「可不可以....來一碗....湯麵?」背後的兩個孩子不安地對望了一眼。
「當然....當然可以,請這邊坐!」
老闆娘帶著他們走到最靠邊的二號桌子,然後向廚臺那邊大聲喊著:「一碗湯麵!」一人份只有一團麵,老板多丟了半團麵,煮了滿滿一大碗,老闆娘和客人都不知道。母子三人圍著一碗湯麵吃得津津有味,一邊吃,一邊悄悄地談著:「好好吃喲!」哥哥說。
「媽,您也吃吃看嘛!」弟弟說著,挾了一根麵條往母親嘴裡送。
不一會兒吃完了,付了一百五十元,母子三人同聲誇讚:「真好吃,謝謝!」並且微微了鞠了一躬,走出麵館。「謝謝你們!新年快樂!」老闆和老闆娘同時這麼說。
每天忙著忙著,不知不覺很快地又過了一年。又到了十二月三十一日這一天;迎接新的一年,北海亭的生意仍然非常興旺。比去年除夕夜更忙碌的一天終於結束了,過了十點,老闆娘走向店門前,正想將門拉下的時候,店門又再度輕輕地被拉開,走進來了一位中年婦人另外帶著兩個小孩。
老闆娘看到那件過時的格子舊大衣,馬上想起一年前除夕夜最後的客人。
「可以不可以....給我們煮碗......湯麵?」
「當然,當然,請邊坐!」
老闆娘一邊帶他們到去年坐過的二號桌子,一邊大聲喊:「一碗湯麵!」
老闆一邊應聲,一邊點上剛剛熄掉的爐火。
「是的!一碗湯麵!」
老闆娘偷偷地在丈夫的耳朵旁說著。
「喂,煮三碗給他們吃好不好?」
「不行,這樣做他們會不好意思的。」
丈夫一邊這麼回答,卻一邊多丟進半團麵條到滾燙的鍋子裡,站在旁邊一直微笑著看著他的妻子說:「你看起來挺呆板的,心地倒還不錯嘛!」
丈夫默默地盛好一大碗香噴噴的麵交給妻子端出去。
母子三人圍著那碗麵,邊吃邊談論著,那些對話也傳到了老闆和老闆娘的耳朵裡。
「好香....好棒....真好吃....!」
「今年還能吃到北海亭的麵,真不錯!」
「明年能夠再來吃,就好了....!」
吃完了付了一百五十元,母子三人又走出了北海亭。
「謝謝!祝你們新年快樂!」
望著這母子三人的背影,老闆夫婦倆反覆談論了些久。
這三年的除夕夜,北海亭的生意仍然非常的好,老闆夫婦彼此忙到甚麼都沒時間講話,但是過了九點半,兩個人開始都有點不安了起來。十點到了,店員們領了紅包也回去了,主人急忙將牆壁上的價目表一張一張往裡翻,把今年夏天漲價的:「湯麵一碗二百元」那張價目表,重新寫上一百五十元。二號桌上面,三十分鐘前老闆娘就先放上一張:「預約席」的卡片。
好像有意等客人都光了才進來似的,十點半的時候,這對母子三人終於又出現了。哥哥穿著國中的制服,弟弟穿著去年哥哥穿過的稍嫌大一點的夾克,兩個孩子都長大很多,母親仍然穿著那件褪了色的格子布舊大衣。
「請進!請進!」老闆娘熱情的招呼著。
望著笑臉相迎的老闆娘,母親戰戰兢地說:「麻煩....麻煩煮兩碗湯麵好不好?」
「好的,請這邊坐!」
老闆娘招待他們坐到二號桌,趕快若無其事的將那「預約席」的卡片藏起來,然後向裡面喊著:「兩碗湯麵 !」
「是的!兩碗湯麵!馬上就好了呦!」
老闆一邊應聲,一邊丟進了三團麵進去。
母子三人一邊吃麵,一邊談著話,看起來很高興的樣子。
站在廚臺後面的老闆夫婦也跟著感受他們的喜悅,內心也跟著喜悅起來。
「小淳和哥哥;媽媽今天要謝謝你們兩個人啊!」
「謝謝!」
「為甚麼?」
「是這樣的,你們過世的爸爸所造成八個人受傷的車禍,保險公司不能支付的部份,這幾年來每個月都必需繳五萬元。」
「欸,這個我們知道呀!」哥哥這麼回答。
老闆娘一動也不動的靜靜聽著。
「本來應該繳到明年三月的,但是今天已全數繳完了!」
「哦,媽媽,真的呀?」
「欸,真的。因為哥哥認真的送報,小淳幫忙買菜做飯,使媽媽可以安心工作,公司發給我一份全勤的特別加給,因此今天就將剩下的部份就全部繳完了。」
「媽!哥哥!真是太好了,不過以後請讓小淳繼續做晚飯。」
「我也要繼續送報紙。小淳,加油!」
「謝謝你們弟兄倆,真的謝謝!」
「小淳和我有一個秘密,一直都沒有跟媽媽您說,那是....十一月的一個禮拜天,小淳的學校通知家長要去參觀教學課程,小淳的老師還特別附了一封信,說小淳的一篇文章被選為全北海道的代表,將參加全國的作文比賽。我聽小淳的同學說才知道的,因此;那一天我代表媽去參觀了。」
「真有這回事?後來呢?」
「老師出的題目是『我的志願』,小淳是以一碗湯麵為題寫的作文,還要當眾讀這篇作文。」
「作文是這樣寫的:爸爸車禍了,留下很多債務,為了還債,媽媽從早到晚拚命工作,連我每天早晚認真送報的事,弟弟也全部寫出來了。」「還有,十二月三十一日晚上,我們母子三人共同吃一碗湯麵,非常好吃....三個人只叫一碗湯麵,麵店的伯伯和伯母竟然還向我們道謝,並且祝我們新年快樂!那聲音好像在鼓勵我們要堅強勇敢的活下去,趕緊把爸爸留下的債務還清!」
「因此小淳決定長大以後要開麵館,當日本第一的麵館老闆,也要對每一個客人說加油!祝你幸福!謝謝你!」
一直站在廚臺裡聽他們對話的老闆夫婦突然失去蹤影,原來他們蹲下來,一條毛巾一人抓一頭,拼命擦著不斷湧出來的淚水。
「作文讀完了,老師說:小淳的哥哥今天代表媽媽來了,請上來說幾句話。」
「真的?那麼你怎麼辦?」
「因為太突然了,開始不知說甚麼好。我就說:謝謝大家平時對小淳的關愛,我弟弟每天必須買菜做晚飯,常常會在團體活動中急忙地回家,一定給大家添了許多麻煩,剛剛我弟弟讀一碗湯麵的時候,我曾感到很羞恥,但是看見弟弟挺胸大聲讀完一碗湯麵的時候,感到羞恥的那種心情才是真正的羞恥。」「這些年來....媽媽只叫一碗湯麵的那種勇氣,我們兄弟絕對不會忘記....我們兄弟一定會好好努力,好好的照顧母親,今後仍然拜託個位多多關照我弟弟。」
母子三個悄悄地握握手,拍拍肩,比往年都快樂地吃完過年的麵,付了三百元,說聲謝謝!並且鞠了躬走出麵館,望著母子三人的背影,老闆好像做個一年的總結束似地大聲說:「謝謝!新年快樂!」
又過了一年。
北海亭麵館過了晚上九點,二號桌上又放了一塊「預約席」的卡片等待著,但是那母子三人並沒出現。
第二年、第三年、二號桌仍然空著,三個母子都再沒有出現北海亭的生意越來越好,店內全部都改裝過,桌椅都換了新的,只有那張二號桌仍然保留著。
「這究竟是怎麼一回事?」許多客人都覺得奇怪,這樣問。
老闆娘就講述關於一碗湯麵的故事給大家聽,那張舊桌子放在中央,對自己好像也是一種鼓勵,而且說不定那一天那三個客人還會再來,希望仍然用這張桌子來歡迎他們。
那張二號桌變成了「幸福的桌子」,客人一個個傳開去,有許多學生好奇,為了看那張桌子,專程從老遠的地方跑來吃麵,大家都特別定要坐那桌子。
又過了很多年十二月三十一日。
北海亭附近的商店主人,到了除夕這天打烊以後,都會帶著家眷集合到北海亭來吃麵,一邊吃,一邊等著聽除夕的鐘聲,然後大家一起到神社去拜拜,這是五六年來的習慣。
這一天過了九點半,先是魚店夫婦端來一大盤生魚片,接著又有人斷斷續續地帶酒菜來,經常都集合了三、四十個人,大家都很熱絡;每個人都知道二號桌的由來,大家嘴裡甚麼都不講,但是心裡卻想著那「除夕的預約席」今年可能又空空地迎接新年了。
有人吃麵,有人喝酒,有人忙進忙出準備菜餚,大家邊吃邊談,生意上的話。連海水浴的事,最近了添了孫子.......,無所不談,打成一片,像一家人,過了十點半,門突然再度被輕輕地被拉開。所有的人都停止談話,視線一起朝向門口望去。
兩個青年穿著筆挺的西裝,手上拿著大衣走進來,大家鬆了一口氣,繼續恢復熱鬧的氣氛,老闆娘正準備說「抱歉,己經客滿了」拒絕客人的時候,有一個穿和服的女人走進來,站到兩個青年人的中間。
店內所有的客人都屏住呼吸,聽那穿和服的婦人慢慢地說:「麻煩.....麻煩....湯麵....三人份可以嗎?」
老闆娘的臉色馬上就變了,經過了十幾年的歲月,當時年輕母親和兩個小孩的形象,和眼前這三人,她瞬間努力想把畫面重疊在一起,廚臺後的老闆看傻了,手指交互的指著二個人,「你們....你們....」地說不出話來。
其中有一個青年望著不知措的老闆娘說:「我們母子三人,曾在十四年前的除夕夜叫了一份湯麵,受到那一碗湯麵的鼓勵,我們母子三人才能堅強的活下去。」
「後來我們搬到滋賀縣的外婆家住,我今年己通過醫師的檢定考試,在京都大學醫院的小兒科實習,明年四月將要來札幌的綜合醫院服務。」
「我們禮貌上先來拜訪這家醫院,順便去父親的墓前祭拜,和曾經想當麵店大老闆未成,現在在京都銀行就職的弟弟商量,有一個最奢侈的計劃....就是今年除夕,母子三人要來拜訪札幌的北海亭,吃三人份的北海亭湯麵。」
一邊聽一邊微微點頭的老闆夫婦,眼眶裡溢滿淚水。坐在門口的菜店老闆,把嘴裡含著的一口麵用力咯一聲整口吞了下去,然後站起來說:「喂、喂、老闆,怎麼啦?準備了十年一直等待這一天來臨,那個除夕十點過後的預約席呢?趕快招待他們啊!快呀!」老闆娘終於恢復神志,拍了一下菜店老闆的肩膀,說:「歡迎,請....。喂!二號桌三碗湯麵」那個傻愣愣的老闆擦了一下眼淚,應聲說:「是的,湯麵三碗!」
Một câu chuyện cảm động ,muốn chia sẻ với mọi người !Có thể chuyện hơi dài một chút ,mong mọi người hãy cố gắng đọc hết nha !!!
Đây là một câu chuyện cổ tích có thật,câu chuyện này xẩy ra vào khoảng mười năm năm trước tại Nhật Bản, ngày ba mươi mốt,tháng mười hai, tức là câu chuyện xảy ra vào đêm giao thừa(Nhật Bản qua đêm giao thừa là vào Dương lịch(Tết Tây)).
Tại một con phố của Hokaido,tại tiệm mì của một gia đình mang tên "Hokaido"...
Đêm giao thừa ăn một tô mì sợi,là một phong tục tập quán của người Nhật, vì thế tới ngày hôm đó, việc buôn bán làm ăn của các tiệm mì rất đắt khách, và "Hokaido" cũng nằm một trong số đó,cả ngày hôm đó, dường như lúc nào tiệm cũng đông nghẹt khách,nhưng tới buổi tối khoảng mười giờ gần như là không còn khách nữa,như thường lệ thì gần mười hai giờ đêm trên phố vẫn còn rất đông người qua lại, nhưng như tối nay, tất cả mọi người đều trở về mái ấm của mình sớm hơn mọi ngày,vì thế đường phố rất nhanh trở lên vắng lặng,chủ tiệm mì là một người trông chân vác,thật thà,bà chủ tiệm là một người rất tháo vát, phục vụ khách hàng nhiệt tình,niềm nở...Đêm nay, đợi người khách cuối cùng rời khỏi tiệm mì, khi bà chủ tiệm đang định đóng cửa lại,bất chợt cánh cửa bị kéo nhẹ ngược lại.Một người đàn bà cùng hai cậu con trai bước vào, hai cậu con trai lớn khoảng chừng sáu đến mười tuổi,mặc một bộ thể thao mới tinh , giống hệt nhau,nhưng người đàn bà chỉ khoác trên mình một chiếc áo vét lỗi thời cũ kĩ.
" Mời ngồi!"-Nghe lời chào mời của bà chỉ tiệm,người đàn bà lững thững ngồi xuống:" Dạ ..Thưa....có thể...có thể làm cho tôi....một tô mì ...không ạ ?"-Hai đứa trẻ đứng phía sau nhìn nhau với vẻ bất an."Tất nhiên! tất nhiên có thể ạ! xin mời qua bên đây ngồi ạ!"-Bà chủ tiệm đưa hai người ngồi vào chiếc bàn số hai đặt gần chiếc lò sưởi ấm áp,sau đó hướng về nhà bếp gọi lớn:" Một tô mì!".Ông chủ tiệm nhìn đi nhìn lại ba mẹ con người đàn bà, rồi đáp lại" Có ngay! một tô mì".Một xuất mì chỉ có một nắm mì, ông chủ tiệm tiêu thêm nửa nắm nữa vào nồi, nấu thành một tô lớn đầy ắp,bà chủ tiệm và ba người khách đều không hề biết,ba mẹ con người đàn bà tụm lại ăn một tô mì,họ ăn một cách ngon lành và thích thú,vẫn vô tư vừa ăn vừa trò chuyện.
" Ngon thật đấy"-Người anh trai lên tiếng."
" Mẹ, cùng ăn với tụi con thử một miếng đi mà!"-Đứa em trai vừa nói, vừa dùng đũa gắp một miếng đưa lên miệng mẹ nó...Chẳng mấy chốc họ đã ăn hết tô mì,và thanh toán một trăm năm mươi đồng,ba mẹ con họcúi lưng cùng nói một lúc:" Đồ ăn rất ngon miệng, xin cảm ơn!"- Rồi rời bước ra khỏi tiệm." Cám ơn mọi người, chúc mừng năm mới!!!"-Hai vợ chồng chủ tiệm đồng thanh đáp lại họ.
Đón chào năm mới, công việc làm ăn buôn bán của "Hokaido" rất phát đạt,họ cứ từng ngày , từng ngày bận bịu với công việc của mình,và cứ thế thời gian trôi đi rất nhanh, lại một năm mới nữa lại đến.Và lại là cái ngày ba muơi mốt tháng mười hai lại đến,một ngày làm việc mệt nhọc cũng đã kết thúc,qua mười giờ đêm,đúng lúc họ định dọn dẹp đóng cửa hàng,cánh cửa lại tiếp tục bị nhẹ nhàng kéo lại-Một người đàn bà cùng hai cậu con trai,bà chủ quán vẫn nhớ bà đã nhìn thấy chiếc áo vét cũ kĩ đó,lập tức nhớ ra năm ngoái,người khách cuối cùng của đêm giáng sinh...
- " Có thể ...nấu cho chúng tôi....một....tô mì không?"
-"Tất nhiên! tất nhiên, xin mời qua bên đây ngồi ạ!"
Bà chủ quán vừa đưa họ qua chiếc bàn số hai,chiếc bàn mà năm ngoái họ đã ngồi, vừa lớn tiếng gọi:
-"Một tô mì!"
-"Có ngay một tô mì!"-Ông chủ tiệm vừa đáp lại, vừa nhóm lại chiếc bếp lò mà ông vừa tắt.
-"Này! nấu cho họ ba tô mì có được không?"-Bà chủ trộm nói nhỏ vào tai chồng mình.
-"Không được!làm như thế,họ sẽ cảm thấy ngại đấy!"-Người chống vừa đáp lại lời vợ, vừa với tay ném thêm một nửa nắm mì vào nồi.Sau đó đứng ra bên cạnh, rồi vừa nhìn bà vợ vừa cười nói:
-" Nhìn bà thật là cổ hủ,nhưng cũng không tệ nhỉ ?".
Người chồng lầm lũi múc mì ra tô và đưa cho vợ đem ra, ba mẹ con người đàn bà lại quây quần bên tô mì, vừa ăn vừa trò chuyện,câu chuyện của họ vô tình lọt vào tai bà chỉ tiệm:
-"Ngon thật đấy."
-"Năm nay vẫn được đến "Hokaido" ăn mì thật là may mắn"
-"Nếu năm sau vẫn được đến đây ăn thì hay quá!"...
Ăn xong tô mì,thanh toán xong một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con họ lại tiếp tục rời khỏi tiệm mì.
-"Cám ơn!!! Chúc mọi người năm mới vui vẻ!!!"-Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con người đàn bà, bà chủ tiệm mì cứ chúc đi chúc lại vài lần như vậy...
Trong đêm giao thừa của năm thứ ba,vẫn như mọi năm , "Hokaido" bán hàng rất đông khách,hai vợ chồng họ không nói năng gì,nhưng đến chừng hơn chín giờ rưỡi đêm,cả hai người đều có chút gì đó bất an.Đến mười giờ đêm,tất cả nhân viên của tiệm đều đã về nhà,hai người chủ tiệm vội vàng đem tờ bảng giá mỗi tô mì đã tăng giá bình thường treo trên tường từng tờ, từng tờ lật quay lại phía trong,viết lên giá một trăm năm mươi đồng.Trên chiếc bàn số hai cạnh lò sưởi,bà chủ tiệm liền đặt lên một tấm thẻ"Đã đặt chỗ",cứ như thể khách hàng cố tình đặt chỗ,nhưng đợi khách đi hết rồi mới tới vậy....
Sau mười giờ rưỡi đêm,ba mẹ con người đàn bà cuối cùng đã xuất hiện,người anh trai mặc trên mình bộ đồng phục phổ thông trung học,cậu em trai khoác trên mình chiếc áo khoác mà năm ngoái người anh trai đã mặc, mặc dù chiếc áo hơi rộng so với nó.Hai cậu con trai đã lớn lên rất nhiều,nhưng người mẹ vẫn khoác trên mình chiếc áo vét đã bạc màu, và cũ kĩ của ba năm trước.
-" Mời vào! mời vào!"
Nhìn vào khuôn mặt tươi cười của bà chủ tiệm,người mẹ ngập ngừng nói:
-" Làm ơn....Nấu cho tôi hai tô mì được không ạ ?"
Bà vợ lại vừa mời họ qua chiếc bàn số hai, vộ vàng cất đi tấm thiệp:"Đã đặt chỗ" vào trong túi, vừa gọi lớn:
-"Hai tô mì!"
-"Có ngay hai tô mì!"
Người chồng vừa đáp lại, vừa nhanh tay ném ba cuộn mì vào trong nồi.
Ba mẹ con họ lại vừa ăn vừa nói chuyện,nhìn có họ tỏ ra rất vui vẻ,khiến cho hai vợ chồng chủ tiệm đứng bên bếp lò cũng vui vui cười theo.
-"Tiểu Thuần và anh trai!năm nay mẹ phải cảm ơn hai con!"
-"Cảm ơn? Tại sao ạ ?"
-"Vì tám người bị tai nạn do người cha quá cố của các con gây ra, phần mà công ty bảo hiểm không phụ trách được, những năm gần đây cho đến bây giờ,mỗi tháng chúng ta bắt buộc phải nộp năm vạn"
-"Điều này chúng con biết mà!"-Người anh trai lên tiếng,bà chủ tiệm không hề động đậy,im lặng đứng nghe...
-"Vốn dĩ chúng ta phải nộp tới tháng ba năm tới,nhưng chúng ta đã nộp hết nó trong năm nay rồi!"
-"Ôi !thật không vậy mẹ ?"
-"Đúng vậy đấy! vì anh trai chịu khó đi phát báo,Tiểu Thuần đi giúp đỡ mua rau,nấu cơm , khiến mẹ có thêm thời gian và an tâm đi làm,công ty đặc biệt thưởng cho một phần thưởng tận tâm tận lực làm việc,hôm nay mẹ đem tất cả số nợ còn lại đem nộp xong hết rồi!"
-"Mẹ! anh trai! Thật sự là tốt quá rồi,nhưng về sau dĩ nhiên là mẹ để cho con nấu cơm nhé!!"
-"Con cũng muốn được tiếp tục đi phát báo!Tiểu Thuần, cố lên!!!"
-"Cám ơn hai anh em con,thật lòng mẹ rất cám ơn hai con!"
-"Tiểu Thuần và con có một bí mật nho nhỏ,từ lâu chưa nói cho mẹ biết!"
-"Đó là việc trường Tiểu Thuần thông báo cho phụ huynh đi tham quan trường học,thấy giáo của Tiểu Thuần còn đặc biệt viết một lá thư thông báo bài văn của Tiểu Thuần đã trúng tuyển là đại biểu cho toàn Hokaido, đi tham gia vào cuộc dự thi toàn quốc.Vào ngày tham quan, Tiểu Thuần phải trực tiếp đọc bài viết đó."
-"Bức thư đó,nếu để cho mẹ nhìn thấy,mẹ nhất định sẽ xin công ty cho nghỉ phép, cho nên Tiểu Thuần trộm đem là thư đó giấu đi rồi.Con nghe bạn học của Tiểu Thuần nói đến,con mới biết được.Cho nên, hôm đó con đã đại diện mẹ đi thăm quan rồi ạ !"
-"Thật sự có việc này à???Thế sau này thế nào rồi ?"
-"Thầy giáo cho đề bài là :"Ý chí của tôi"-Tiểu Thuần dựa vào "Một bát mì" làm chủ đề cho bài viết,và đọc bài viết này lên giữa công chúng.Khi biết được nó muốn viết về chuyện "Một tô mì",trong lòng tôi nghĩ, cái thằng này sao nó lại viết ra một chuyện mất mặt này ?
-"Trong bài văn viết rằng:Ba bị đụng xe đã qua đời, để lại một khoản nợ rất lớn,vì trả nợ, mẹ đã cố gắng hết sức từ sáng đến tối đều đang làm việc,đến cả việc hằng ngày con đi phát báo,em trai cũng viết ra hết!"
-"Nó còn viết:Đêm ngày ba mươi mốt ,tháng mười hai, ba mẹ con tôi cùng ăn một tô mì,...Ba người mà chỉ gọi một tô mì,mà bác gái và bác trai chủ tiệm mì còn cám ơn chúng tôi,và chúc chúng tôi một năm mới hạnh phúc.Giọng nói đó như thể đang cổ vũ cho chúng tôi phải sống một cách kiên cường,dũng cảm.Vì thế Tiểu Thuần còn quyết định sau này lớn, sẽ làm chủ một tiệm mì,làm một chủ tiệm nổi tiếng nhất Nhật Bản,và cũng muốn cổ vũ tới từng người khách:"Ganbatte!"(Cố lên!)."Kosêkôo oinorishimasu"( Chúc hạnh phúc (thành công));"Arigatô"(Cám ơn!)...
Bỗng nhiên hai vợ chồng chủ tiệm mì, từ lúc vẫn đang nghe ba mẹ con họ nói chuyện,bây giờ không thấy bóng dáng đâu cả.Hóa ra cả hai người đang ngồi nấp sau quầy, mỗi người cầm một đầu chiếc khăn mặt , khôn ngừng lau khô những giọt nước mắt cứ lăn trào ra từ khóe mắt.
-"Bài văn làm xong rồi,cô giáo còn nói:Bài văn của Tiểu Thuần đọc xong rồi,anh trai của Tiểu Thuần thay mặt mẹ đến dự, mời lên phát biểu vài câu.!"
-"Thật thế à ?Thế con nói như thế nào ?"
-"Vì quá bất ngờ,nên lúc đầu con cũng không biết nói thế nào cho phải,con liền nói:Cám ơn tất cả mọi người bình thường đã rất quan tâm,yêu quý Tiểu Thuần,em trai tôi hằng ngày phải tự đi chợ,nấu cơm,vì thế nhiều khi đang hoạt động cùng đoàn thể, đều vội vội vàng chạy về nhà,nhất định đã khiến mọi người gặp phải phiền phức.Khi vừa rồi em trai tôi đọc xong bài viết về tinh thần "Một tô mì",tôi nghĩ lại, cái tâm trạng cảm thấy xấu hổ ấy, mới thực sự đáng xấu hổ.Lúc đó mẹ tôi chỉ gọi một tô mì,cái dũng khí ấy của mẹ,chúng tôi vĩnh viễn không bao giờ quên...Anh em chúng tôi nhất định phải cố gắng nỗ lực,hết mực chăm sóc mẹ mình.Từ nay về sau rất mong mọi người quan tâm giúp đỡ em trai tôi."
Ba mẹ con không ai nói thêm lời nào , tay nắm chặt tay,vỗ vỗ lưng,và ăn hết tô mì một cách vui vẻ, vui vẻ còn hơn cả những năm trước.Thanh toán hết ba trăm đồng,nói một câu:"Cám ơn!" và cúi đầu chào, rồi bước ra khỏi cửa tiệm.
Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con người đàn bà, bà chủ tiệm dường như để tổng kết hết một năm-Lớn tiếng nói vọng theo:
-"Cám ơn!!! Năm mới vui vẻ!!!"
Và cứ thế, một năm nữa lại trôi qua,"Hokaido" lại qua hơn chín giờ tối,trên chiếc bàn số hai cạnh lò sưởi lại để một tấm thiệp"Đã đặt chỗ",nhưng ba mẹ con người đàn bà không hề xuất hiện.
Rồi cách đó tiếp hai năm, rồi ba năm,chiếc bàn số hai vẫn trống chỗ,ba người họ đều không thấy xuất hiện.
Việc buôn bán của "Hokaido" càng ngày càng phát đạt, nội thất toàn bộ được cải tạo,bàn ghế cũng đều được trang hoàng đồ mới,chỉ có chiếc bàn số hai vẫn còn lưu lại.
-"Thế này là thế nào thế ?"-Biết bao nhiêu khách hàng cảm thấy rất kì lạ,đều hỏi chủ tiệm như thế.
Bà chủ quán liền kể chuyện liên quan về "Một tô mì"cho mọi người nghe.Chiếc bàn số hai cũ kĩ đó được dặt ở vị trí trung tâm,hình như đó cũng giống như một sự cổ vũ cho bản thân vậy,hơn nữa biết đâu vào một ngày nào đó,ba người khách đó vẫn còn quay lại...Họ có thể dùng chiếc bàn này để chào đón họ.
Chiếc bàn đó bỗng nhiên trở thành "chiếc bàn hạnh phúc",rồi tiếng tăm được khách hàng từng người, từng người lưu truyền đi xa.Rất nhiều học sinh nữ, vì hiếu kì,chỉ vì muốn nhìn thấy chiếc bàn đó,đã mất công từ rất xa xôi đến để ăn mì.Tất cả mọi người đều đặc biệt chỉ định ngồi chiếc bàn đó.
Rồi lại qua biết bao những đêm của ngày ba mươi mốt, tháng mười hai.
Những chủ tiệm mì xung quanh "Hokaido" ,sau khi dọn dẹp cửa hàng chuẩn bị kết thúc một ngày để đón đêm giao thừa xong,cũng đều đưa gia đình đến "Hokaido" cùng ăn mì.Vừa ăn vừa đợi nghe tiếng chuông giao thừa,rồi sau đó tất cả mọi người rủ nhau đi ra đền chùa cúng bái.Và nó đã trở thành một thói quen của năm năm trở lại đây.
Đêm nay, lại qua hơn chín giờ rưỡi đêm,đầu tiên là chủ tiệm cá, bưng sang một đĩa đầy cá miếng, sau đó lần lượt từng người đem rượu, đồ ăn tới,bình thường đều tập hợp đến ba, bốn mươi người.Mọi người đều rất thân quen, nồng nhiệt.Mọi người ai cũng biết lí do của việc xuất hiện chiếc bàn số hai,mặc dù trên miệng thì không ai nói gì,nhưng trong tâm trí ai cũng nghĩ đến chiếc bàn "Đã đặt chỗ cho đêm giao thừa", năm nay có lẽ vẫn trống chỗ để đón giao thừa rồi...
Có người ăn mì, có nguwoif uống rượu,có người bận lên bận xuống để chuẩn bị rượu thịt,mọi người vừa ăn vừa thảo luận về việc làm ăn,việc vui vì năm nay đã có cháu...chuyện trên giời dưới đất, chuyện gì họ cũng bàn tán....Tất cả mọi người tụ thành một đám đông,giống như một gia đình.Qua mười giờ rưỡi,cánh cổng đột nhiên nhẹ nhàng bị kéo ra,tất cả mọi người đều dừng lại,im lặng,ánh mắt hướng về phía cánh cửa.
Hai người thanh niên khoác trên mình bọ comple,tay cầm chiếc áo choàng lớn bước vào,tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm,tiếp tục hồi phục không khí nhộn nhịp.Khi Chủ tiệm định nói:"Xin lỗi, tiệm đã đầy khách rồi!" để từ chối khách hàng,thì một người phụ nữ mặc Kimono bước vào,đứng ở giữa hai người thanh niên.Tất cả mọi người trong tiệm đều ngừng thở,lắng nghe người phụ nữ đó nói:
-"Xin lỗi! ....làm phiền,làm cho chúng tôi ....mì..ba xuất được không ạ ?"
Sắc mặt bà chủ tiệm lập tức thay đổi,trải qua mười mấy năm trời thời gian,lúc đó hình ảnh người mẹ với hai đứa con trai , và hình ảnh ba người đứng phía trước,bà ta cố gắng trong phút giây đem họ nhập vào làm một.
Ông chủ tiệm đứng sau quầy bar nhìn ngơ ngác,tay chỉ hướng về họ- ba người:" Mọi người....mọi người..."-Ông không biết nói ra lời nào.
Trong lúc đó, một cậu thanh niên nhìn về phía bà chủ tiệm đang đứng ngỡ ngàng nói:
-" Ba mẹ con chúng tôi, cách đây mười bốn năm, vào đêm giao thừa ,đã từng gọi một xuất mì.Nhận dược sự cổ vũ của tô mì đó, ba mẹ con chúng tôi mới có thể kiên cường sống tới ngày hôm nay.Sau này chúng tôi chuyển tới gia đình nhà ngoại ở một tỉnh nhỏ,tôi năm nay đã được thông qua được kì thi kiểm định làm bác sĩ,hiện đang thực tập tại một khoa nhi tại Tokyo, sang năm mới có thể vào một bệnh viện tổng hợp làm việc.Vì lễ phép, chúng tôi phải đến chào hỏi bệnh viện này trước. Tiện thể đi thắp hương cho mộ cha tôi,và đã từng mơ ước trở thành một chủ tiệm mì mà chưa thực hiện được, hiện em trai tôi đang làm việc trong một ngân hàng của Tokyo,chúng tôi có một kế hoạch rất mong mỏi hoàn thành, ...Là trong đêm giao thừa năm nay,là ba mẹ con cùng đến thăm "Hokaido" , ăn ba xuất ăn của tô mì."
Hai vợ chồng chủ tiệm mì bên nghe ,bên gật gật đầu mỉm cười, trong khóe mắt đã ứ đầy những giọt nước.Ông chủ hàng rau ngồi bên cửa,đang ngậm một miếng mì lớn trong miệng,dùng sức nấc lên một tiếng,nuốt luôn cả miếng bự ...
-"Này, này ông chủ, sao thế ? Chuẩn bị cả mười năm rồi, đợi chờ cũng là chờ đợi cái ngày hôm nay,thế cái đồ "đã đặt trước" của đêm ba mốt, sau mười giờ đêm đâu? nhanh chóng đón tiếp họ đi chứ.Mau lên!"
Bà chủ tiệm cuối cùng cũng đã hồi phục được thần chí,vỗ vỗ vào vai chồng, rồi nói:
-" Chào mừng!....Mời....Ây! bàn số hai ba tô mì!!!!"
Ông chủ tiệm đang đứng thần người ra, nhẹ nhàng lau nước mắt,ứng khẩu đáp lại:
-"Được! canh mì ba tô , có ngay!!!"
người dịch
: Jay |
|