|
為自己找藉口逃避的人,永遠不會進步。-靜思語-
本帖最後由 木木王令 於 2011-4-28 22:28 編輯
那是一個忙碌的早晨,大約八點半,醫院來了一位老人,看上去八十多歲,是來給拇指拆線的。他急切地對我說,9點鐘他有一個重要的約會,希望我能照顧一下。
Đó là một buổi sáng bận rộn , khoảng 8:30 , có một bệnh nhân già , chạc khoảng 80 mấy tuổi , đến để khâu lại ngón tay cái . bác ấy hăm hở nói với tôi rằng , khoảng 9 giờ bác ấy có 1 cuộc hẹn rất quan trọng , hy vọng tôi có thể trị gấp cho bác .
我先請老人坐下,看了看他的病歷。心想,如果按照病歷,老人應去找另一位大夫拆線,但那至少得等一個小時。出於對老人的尊重,正好當時我有一點閒置時間,我就來為老人拆線。我拆開紗布,檢查了一下老人的傷勢,看到傷勢基本已經癒合,便小心翼翼地為老人拆了線,並為他敷上一些防止感染的藥。在治療過程中,我和老人攀談了幾句。我問他是否已經和該為他拆線的大夫約定了時間。老人說沒有,他知道那位大夫9點半以後才上班。我好奇地問:"那你還來這麼早幹什麼呢?"老人不好意思地笑道:"我要在9點鐘到康復室和我的妻子共進早餐。"
Tôi mời bác ấy ngồi , xem qua hồ sơ bệnh lý của bác . Trong lòng nghĩ , nếu như theo bệnh án này , đáng lẽ bác ấy phải đi tìm một vị đại phu khác để khâu , vậy tại sao phải đợi 1 tiếng đồng hồ . Trong sự tôn trọng người lớn tuổi , đúng lúc đó tôi cũng có 1 ít thời gian nhàn rỗi , tôi đã đến khâu lại vết thương cho bác . Tôi mở miếng gạc , kiểm tra vết thương cho bác , thấy vết thương đã kéo da non rồi , sau đó cẩn thận khâu lại vết thương cho bác , và cho bác ấy một số thuốc để ngăn ngừa nhiễm trùng . Trong quá trình chữa trị , tôi và bác cũng trao đổi vài câu . Tôi hỏi bác ấy có phải đã hẹn với vị đại phu khâu tay rồi . Bác ấy nói là ko , bác ấy biết rõ là vị đại phu đó khoảng 9:30 mới đi làm . Tôi ngạc nhiên hỏi :" vậy tại sao bác lại đến sớm chi vậy ?" bác ấy cười ngại ngùng rồi nói :" đúng 9 giờ tôi phải đến phòng hồi sức cùng vợ tôi có 1 bữa ăn sáng ."
這一定是一對恩愛的老夫妻,我心裡猜想,話題便轉到老人妻子的健康上。老人告訴我,妻子已在康復室待了相當長一段時間,她患了老年癡呆症。談話間,我已經為老人包紮完畢。我問到:"如果你去遲了,你妻子是否會生氣?"老人解釋說:"那倒不會,至少在5年前,她就已經不知道我是誰了。"
Đây nhất định là 1 cặp vợ chồng ân ái , trong lòng tôi nghĩ như vậy , những vấn đề khó hiểu bây giờ lại quay trở về sức khoẻ của vợ bác ấy . Bác ấy nói với tôi rằng , vợ tôi đã ở phòng hồi sức đã 1 thời gian dài rồi , bà ấy mắc bệnh đãng trí . Trong lúc trò chuyện , tôi cũng đã khâu xong vết thương cho bác ấy . Tôi hỏi bác :" nếu như bác đi trễ , vợ bác có giận bác ko ?" bác ấy giải thích rằng :" sẽ ko giận đâu , đã 5 năm rồi , bà ấy đã ko còn biết tôi là ai nữa rồi ?"
我感到非常驚訝:"5年前就已經不認識你了?你每天早晨還堅持和她一起吃早餐,甚至不願意遲到一分鐘?"老人笑了笑說:"是啊,每天早上9點鐘與我的妻子共進早餐,是我最重要的一次約會,我怎麼能失約呢?"
Tôi càng ngạc nhiên hơn :" 5 năm trước đã ko biết bác là ai rồi à ? nhưng mỗi ngày bác vẫn kiên trì ăn sáng cùng bác gái , ngay cả việc đi trễ 1 phút cũng ko ?" bác ấy cười rồi nói :" đúng vậy , mỗi buổi sáng đúng 9 giờ tôi đều cùng vợ tôi ăn sáng chung , đây cũng là cơ hội quý báo của tôi , thì làm sao tôi có thể thất hẹn được ?"
"可是她什麼都不知道了啊!"我幾乎脫口而出。
" nhưng bà ấy cái gì cũng ko biết mà !" Tôi gần như thốt lên .
老人再次笑了,笑得有點甜蜜,仿佛又回到了幾十年前兩人恩愛無比的甜蜜日子裡,老人一字一句地對我說:"她的確已經不知道我是誰了,但是,我卻清楚地知道她是誰!"
Bác ấy lại cười , cười ngọt ngào nhường như trở về mấy chục năm lúc hai người còn ân ái yêu thương nhau , bác ấy từng chữ từng câu nói với tôi rằng :" Tuy bà ấy đã ko còn biết tôi là ai nữa , nhưng , tôi biết rõ bà ấy là gì của tôi !"
聽了老人的話,我突然想掉眼淚,我心中默想:這不正是我和很多人一生都在期望的那種愛嗎?真正的愛,未必浪漫,但一定是真摯的;真正的愛,在自己心間。
Nghe xong bác ấy nói , tôi bất chợt muốn rơi lệ , trong lòng tôi thầm nghĩ : đây chẳng phải tôi và nhiều người khác đang mong đợi tình yêu đích thực sao ? Tình yêu đích thực , ko cần phải lãng mạn , nhưng nhất định phải chân thành ; Tình yêu đích thực là trong trái tim mình . |
評分
-
查看全部評分
|