|
Có 1 câu chuyện :
Người lính vừa về đến thành phố quê nhà , gọi điện thoại ngay cho cha mẹ : '' Cha mẹ ơi ! Con đang trở về nhà , nhưng con có 1 điều xin cha mẹ : con có đem theo 1 người bạn thân ''.
''Được ! '' , cha mẹ người lính trẻ trả lời bên kia đầu dây điện thoại : '' Cha mẹ rất mừng , con và người bạn hãy về đây ngay đi , cha mẹ rất muốn gặp chúng con ''.
''Nhưng có 1 điều con muốn thưa với cha mẹ '', người con nói tiếp '' Bạn con bị thương trầm trọng trong lúc giao chiến . Nó giẫm phải mìn , mất 1 cánh tay và 1 cẳng chân . Nó ko có nơi nào để ở , và con muốn nó về ở chung với gia đình ta ''.
''Con ơi ! Cha mẹ rất tiếc khi nghe điều đó . Chúng ta có thể giúp Nó tìm 1 nơi nào đó cho nó ở ''.
''Không ! Con muốn nó về ở với con , với gia đình ta ''.
''Con'' , người cha nói , '' hẳn con ko biết con đang nói gì . Một người tan tật sống với gia đình chúng ta , sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình .Chúng ta có 1 đời sống riêng và chúng ta không thể để việc đó ảnh hưởng đến đời sống chúng ta . Cha mẹ nghĩ rằng con nên về nhà và quên đi người bạn này .''
Nghe đến đây người con chết lặng người , ko thể nói thêm được điều gì nữa và cúp máy điện thoại . Người cha ko nghe thấy gì nữa .
Sáng hôm sau trong lúc đang sửa soạn nhà cửa để đón con về . Cha mẹ người lính trẻ bổng nghe được điện thoại từ sở cảnh sát báo tin người con của họ đã chết sau khi rơi từ lầu 1 cao ốc . Cảnh sát tin là nạn nhân tự tử . Cha mẹ người con lao xe như điên đến nay xảy ra tai nạn , vào thẳng nhà quàn thành phố để nhận xác con . Họ xác nhận nạn nhân chính là đứa con trai thân yêu của họ , mà họ mới nói chuyện với nó ngày hôm qua . Nhưng đau đớn thay , họ đã khám phá ra 1 điều mà hôm qua họ chưa biết …..
..... Đứa con của họ chỉ có 1 chân và 1 cánh tay ! ...
有個故事說:
一位戰兵回到親愛的家鄉城市,他從車站馬上打電話回家給父母:
- 爸,媽,我正在回家的路上!可是我有個請求:我多帶了一個好友!
另一邊線上,他父母回答:
- 好啊,很歡迎,帶他回來吧!爸媽都很想見你們.
- 可是還有一件事情:在交戰的時候,我朋友不幸受了重傷,他採到地雷,現在他遺失了一支手一支腳,也無家可歸,我希望能帶他回來和我們一起生活.
- 兒子,得到這樣的消息爸媽都感到真的很遺憾,也許我們可以幫他安頓另外一個地方會比較好吧!
- 不!我希望他能夠和我一起回來,和我們共同生活的!
- 兒子啊,你應該不懂你自己在說什麼.帶回家一個殘障人士會變成我們很重的負擔,我們也有我們自己的個人生活,不能因而影響到我們的吧.所以我想:你應該要回來並把他忘掉!
聽到這兒,那位兒子愣住說不出話來,並掛斷電話.
隔天早上,在整理家中準備迎接兒子回來,那位年輕阿兵哥的父母突然接到來自警方的一通電話,通知家人:他們的兒子已經從一棟大樓摔下來,宣告不治,疑是一宗自殺案件.他們趕緊開車到醫院認屍.在這裡,他們非常痛苦認出他們的兒子,昨天還剛和他們通話的兒子,已經變成一具冰涼的屍體,而更令人心疼的是他們到現在才發現一件事情昨天他們尚未知道的..............
.........他們的兒子只剩下一支手一支腳!................
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~oOo~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Có khi sự thật được nói ra 1 cách vô tình còn tàn nhẫn hơn 1 nhát dao đâm thẳng vào tim , và đôi khi gây ra những hậu quả vô phương vãn hồi .
Thường thì khi sự đã rồi , có người sẽ biện minh : “ Tôi có quyền tự do ngôn luận , và tôi chỉ nói lên sự thật mà thôi !”.
Khi còn bé , cha mẹ luôn dạy bảo con cái : “ Phải luôn luôn nói thật , nói dối là xấu lắm !”
Nhưng đừng quên rằng đó là lời dạy dỗ dành cho trẻ thơ .
Thẳng thắn thường được xem là 1 đức tính , 1 cách để biểu đạt dũng khí và sự chính trực , nhưng thẳng thắn quá đáng thì chi bằng hãy tạm giữ lại đến 1 dịp thích hợp hơn ? Hay đừng bao giờ nói ra thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều .
Nói dối , để giữ vững tinh thần cho 1 vận động viên trước giờ thi đấu ; Nói dối để khơi gợi niềm ham muốn sống cho 1 bệnh nhân đang hồi nguy kịch ; Nói dối để tránh ngại ngùng cho 1 người thua kém v.v... Tại sao lại không nói dối ? Đó chính là “ Lời nói dối với thiện chí “ .
往往,無情的直言總比尖刀直捅還殘忍 ,有時候會造成無法挽回的結局.
通常,當悲劇已經發生,總之會有人強辯:"...我有自由言論權,我只是說出事實而已..."
父母總會教導小孩:不能說謊.但是別忘了,這是教導小朋友的話.
[直言]通常都能稱為一重美德,是勇氣及正值的象徵.但太過於堅持[有話直言,毫不掩飾]的話,不如暫時保留到比較適當的時機再說,或是永遠不說,也許會好了許多.
為了要鼓勵運動員在比賽前夕而說謊,為了要保持想活的意志給一個病危的病患而說謊,為了避免尷尬給一個比自己差經者而說謊,等等...何樂而不為呢?這是所謂[善意謊言] |
|